"H
|
ay lắm, cái tính ngang bướng của mày chính là điều mà đại
ca tao cần!" - Hắn ta tỏ ra thích thú với câu trả lời của Dĩ Thần. Một cái
búng tay, bọn đàn em hắn chạy đến băng ghế chụp lấy cây đàn quăng qua quăng lại
cho nhau như đang trêu ngươi Dĩ Thần. Từng giây trôi qua, đôi mắt cậu chẳng
dịch chuyển khỏi cây đàn một centimet nào. Ánh mắt thương xót cho cây đàn
chăng? "Trò chơi trò mèo vờn chuột này chỉ thích hợp với hai anh em mày
thôi thì phải. Mày đừng lo. Hết mày sẽ tới nó"
"Anh tao còn dính líu đến bọn mày à? Không phải đã
nói kết thúc rồi sao?" - Dĩ Thần nhíu mày.