[#1] Kẻ báo mộng

\Chap1\

C
ánh đồng hoa hướng dương ẩn mình trong sương mờ nhịp nhàng thả mình theo cơn gió đầu mùa. Một chút se lạnh của mùa đông còn sót lại nhưng không mất đi cái ấm áp và dễ chịu của nắng sớm. Đàn chim én thi đua chao lượn trên nền trời xanh bao la. Xuân đang đến. Bầu trời bắt đầu biến sắc. Những đám mây trắng buốt trôi hững hờ. Bất chợt thoang thoảng mùi hương lá non của cây cối hòa lẫn trong hương vị ngọt ngào của những nụ hoa xinh xắn. Cảnh sắc giao mùa trên cánh đồng hoa hướng dương mờ mờ ảo ảo thật thật hư hư. Tất cả quyện lại như một bức tranh sinh động say mê lòng người.
“Tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?” – Hạ An cúi người xuống vừa tầm với chiếc xe lăn, nhẹ nhàng phủ lên chân tôi một tấm chăn bông dày cộm. “Chúng ta nên về sớm thôi!”
Tôi bất giác muốn chạm vào. Quả nhiên một cảm giác êm ái đến dễ chịu lan tỏa trên đôi bàn tay tôi. “Ừ…”
.
.
Vậy là tôi đã quay lại căn phòng thân thuộc. Mùi hương sặc mùi thuốc an thần đúng là không thể lẫn vào đâu được. Dù cho cảnh trí căn phòng được bày biện như phòng của một cô công chúa nhưng tuyệt nhiên vẫn chỉ có hai màu trắng và đen. Đến những cành hoa hồng tươi rói, rực rỡ nhất đặt ở khắp các góc phòng cũng nhanh chóng héo úa. Đúng là lãng phí.
Hạ An đẩy tôi lại gần bên cửa sổ. Từ lầu hai tôi có thể thấy được bộ dạng căng thẳng của ông nội khi nói chuyện với bác sĩ về bệnh tình của tôi. Vẫn là cái lắc đầu bất lực quen thuộc của vị bác sĩ ấy. Vẫn là ánh mắt đỡ đẫn của ông khi đón nhận kết quả của cuộc điều trị. Thật nhàm chán. Một cảnh tượng đã lặp lại suốt tám năm bảy tháng và không có gì thay đổi. Có chăng là những con người ấy đang ngày một già đi.
“Khả Linh, đừng nhìn nữa. Đến uống thuốc đi!”
Giọng nói dịu dàng nhưng tuyệt nhiên không có chút tình cảm nào đó chính là của mẹ tôi. Nụ cười mẹ luôn khiến tôi rùng mình.
“Phu nhân, để con!” – Hạ An vội chạy lại cầm giúp khay thuốc, toang mang đến chỗ tôi thì đã bị cánh tay của mẹ ngăn lại. Mẹ lấy cốc nước cùng vài viên thuốc bước đến chỗ tôi.
“Nào búp bê của mẹ, ta giúp con uống thuốc nhé?” – Dứt lời mẹ bóp lấy má tôi để khuông miệng mở rộng. Nhét tất cả thứ thuốc mẹ cầm trên tay vào cổ họng tôi. Một nửa cốc nước cũng đổ vào miệng, phần còn lại thì tràn hết ra ngoài. “Nuốt!”
Tôi ho sặc sụa ngay sau đó. Thật khó thở.
.
.
Lần này tôi đang ở đâu đây? Một ngôi trường. Tôi đảo mắt tìm bảng hiệu tên trường. Trường Tư thục Thiên Tân. Có lẽ là một trường nằm ngoại ô thành phố trung tâm. Dáng dấp của mọi người có lẽ là học sinh trung học phổ thông. Bên dưới gốc cây anh đào một cặp nam nữ đang trao đổi số điện thoại và mail. Gương mặt đỏ ửng và hành động bối rối, ngượng ngùng của họ đúng là khó hiểu. Đâu đó vài nhóm nữ sinh tươi cười khoe nhau những phụ kiện xinh xắn mà họ cài trên tóc, đính trên ốp điện thoại hoặc gắn vào móc khóa cặp. Xa xa khu sân vận động, một đám nam sinh đua nhau cười, tay không ngừng vỗ bốp bốp vào lưng một cậu bạn tay đeo băng đội trưởng đang ôm trái bóng khóc nứt nở. Có vẻ đội cậu ấy vừa thua một trận bóng.
Một cảnh tượng thật hỗn loạn.
Tôi chôn chân đứng dưới sân trường đã bao lâu rồi tôi cũng không biết. Khi sân trường không còn một bóng người qua lại, trăng cũng đã lên cao, tôi tự hỏi tại sao tôi lại đến đây? Thần chết, ngài muốn tôi xem điều gì đây?
“Dừng lại đi.”
Đúng vào thời khắc tôi nghe âm thanh ấy, đột nhiên một vật thể từ trên  rơi mạnh xuống. Tiếng vỡ của xương khi đập mạnh vào nền đất khiến tim tôi thắt lại. Dù cho xung quanh chỉ là một màu đen nhưng tôi vẫn cảm nhận được thứ máu màu đỏ đáng sợ đó bắt đầu thấm qua mái tóc xõa dài, lan ra bên ngoài nhấn chìm cả bộ đồng phục trắng ngời. Hệ hô hấp của tôi gần như đã bị đông cứng nhưng tôi vẫn muốn đến gần cô bạn ấy để nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt ấy. Một cái chết thật cô đơn.
.
.
“Rẹtttt!”
Tôi khó chịu nhíu đôi lông mày lại. Những tia sáng đầu tiên của ngày xâm chiếm lấy căn phòng. Vị đắng của thuốc vẫn nghẹn lại trong cổ họng kéo tôi quay lại hiện thực. Hạ An mang đến bên giường một chậu nước mát và vài chiếc khăn ấm. Đỡ tôi ngồi dậy và nhẹ nhàng lau mặt cho tôi.
“Chào buổi sáng, tiểu thư!” – Âm vực cao vút và nụ cười đầy sức sống của Hạ An khiến tôi cảm thấy dễ chịu. 
“Chào buổi sáng, Hạ An.”
“Lão gia đang chờ tiểu thư ở dưới phòng khách cùng uống trà đó. Em giúp tiểu thư thay một bộ thật đẹp nha!”
“Uống trà…”
Thật hiếm khi ông lại có hứng uống trà cùng tôi. Lần cuối cùng ông trò chuyện cùng tôi chính là bên cạnh giường bệnh của cha. Ông đã khóc không ngừng và luôn miệng bảo tôi nên biến mất. Phải chứng kiến đứa con trai duy nhất của mình ra đi mãi mãi, ông cuối cùng cũng đã cho tôi thấy ý muốn thật sự của mình. Những lời yêu thương ông nói với tôi trước đó có lẽ cũng chỉ là gượng ép bản thân.
Tôi chậm trãi đặt bước chân xuống từng bậc thang. Bên dưới có ông và mẹ tôi đang ngồi chờ. Trái tim tôi lại run rẩy.
“Búp bê của mẹ, có vẻ chân con đã cứng cáp hơn rồi nhỉ?” – Mẹ thổi nhẹ xua đi lớp hơi nóng trên miệng tách trà.
“Nhược Lan, con không thấy cháu gái ta trông rất đáng yêu trong chiếc váy đó sao?” – Ông cười mỉm gấp tờ báo, đặt xuống bàn. “Nào lại đây ngồi đi cháu.”
Khi tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa, thì tất cả người hầu trong nhà tay mỗi người một hộp quà, xếp thành hàng đứng trước mặt tôi.
“Tiểu thư, CHÚC MỪNG SINH NHẬT!” – Mọi người  đồng loạt hô to.
Kéo theo sau đó là âm thanh những chiếc pháo đồ chơi nổ bụp bụp, hoa giấy văng tung tóe khắp phòng, cùng tiếng cười đùa của các cô hầu khi xịt những chai kem tuyết lên khắp người nhau.
Phải rồi, hôm nay là ngày sinh nhật đánh dấu tôi tròn mười bảy tuổi. Tôi đã lo ngày này sẽ đến, nhưng không nghĩ nó lại sớm như thế này. Tôi sắp chết.
“Tiểu thư!” – Hạ An chạy đến và đặt vào lòng bàn tay tôi một chiếc hộp quà nhỏ nhắn.
Bên trong là chiếc kẹp đính hình hai quả cherry đỏ. “Cảm ơn, Hạ An.”
“Giờ hãy thổi nến và ước đi tiểu thư!” – Hạ An lại cười.
“Điều ước…”
Tôi được phép ước sao?
“Ta có thể mua cho con thêm nhiều chiếc váy thật đẹp. Hay con muốn những món trang sức của ta” – Mẹ giơ đôi bàn tay thon dài của mình để nhìn ngắm chiếc nhẫn lấp lánh mà bà vừa được tặng từ một cuộc tình vụng trộm nào đó.
“Nhược Lan, đừng dạy hư con bé chứ!” – Ông thở dài thượt.
“Con ước gì cũng được sao?”
Dứt lời cả ông và mẹ đều quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi. Họ có vẻ dè chưng. Nhưng tôi vẫn sẽ nói điều đó. Cho đến lúc chết, tôi muốn bản thân không phải hối hận điều gì.
Được một lát sau, ông hít vào một hơi thật sâu rồi gật đầu. “Gì cũng được, ta sẽ giúp con thực hiện!”
Tôi phải cứu cô bạn ấy.
Điều cuối cùng tôi có thể giúp ích cho cuộc đời này.
“Con muốn được đến trường!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét